Trong những khoảnh khắc tĩnh lặng của đêm khuya, tôi ngồi đây, lòng nặng trĩu với những suy tư và nỗi buồn không thể diễn tả. Câu nói của mẹ chồng như một cơn bão, cuốn đi tất cả niềm tin và hy vọng mà tôi đã dày công xây dựng. Đó là một khoảnh khắc mà tôi sẽ không bao giờ quên, khi mà mọi thứ tưởng chừng như hoàn hảo bỗng chốc sụp đổ.
Vợ chồng tôi đã sống chung với bố mẹ chồng suốt 6 năm qua. Chồng tôi là con trai duy nhất trong gia đình, anh hiền lành nhưng lại không giỏi trong việc quản lý tài chính. Còn tôi, sau nhiều lần tự mình quản lý tiền bạc nhưng lại tiêu xài không hợp lý, đã quyết định nghe theo lời mẹ chồng: "Hai đứa cứ đưa tiền tiết kiệm cho mẹ giữ, mẹ sẽ lo cho các con". Lời nói ấy khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm, như thể đã tìm được một bến đỗ an toàn cho tài chính của mình.
Tôi luôn xem mẹ chồng như một người mẹ thứ hai. Bà là người phụ nữ tần tảo, luôn lo lắng cho gia đình. Tôi đã hình dung ra một tương lai tươi sáng, nơi mà vợ chồng tôi sẽ có một tổ ấm riêng sau khi tích lũy đủ tiền. Niềm tin của tôi vào bà là vô hạn, và tôi đã đặt tất cả hy vọng vào đó.
Trong suốt 5 năm, mỗi tháng, sau khi nhận lương, tôi đều đưa hầu hết số tiền cho mẹ chồng. Chúng tôi đã phải sống tiết kiệm, từ bỏ những sở thích cá nhân để tích lũy cho tương lai. Những bộ quần áo mới hay những chuyến du lịch xa xỉ đều bị gác lại, tất cả chỉ để có một khoản tiền đủ lớn cho giấc mơ của chúng tôi.
Mỗi lần đưa tiền cho mẹ, tôi lại cảm thấy hạnh phúc khi thấy số tiền trong sổ tiết kiệm ngày càng lớn. Đó không chỉ là những con số, mà là mồ hôi, nước mắt và cả những ước mơ của chúng tôi. Tổng cộng, số tiền đã lên tới khoảng 2 tỷ đồng, một con số không hề nhỏ.
Gần đây, vợ chồng tôi tìm được một căn hộ ưng ý với giá cả hợp lý. Chúng tôi rất vui mừng và quyết định sẽ thưa chuyện với mẹ để rút tiền đặt cọc. Trong bữa cơm tối hôm đó, tôi nhẹ nhàng mở lời: "Mẹ ơi, chúng con đã tìm được nhà, mẹ cho chúng con xin lại số tiền tiết kiệm nhé".
Không khí bỗng trở nên nặng nề. Mẹ chồng tôi từ từ đặt đũa xuống, ánh mắt không hề có chút ngạc nhiên nào. Bà im lặng một lúc, rồi phán một câu mà tôi sẽ không bao giờ quên: "Tiền nào? Mẹ đã coi như công con ăn ở trong nhà này suốt 6 năm qua rồi. Coi như huề nhé".
Thế giới như sụp đổ dưới chân tôi. Tôi không thể tin vào tai mình, cảm giác như mọi thứ xung quanh đều biến mất. Tôi nhìn mẹ chồng, cố gắng tìm kiếm một chút hài hước trong lời nói của bà, nhưng không, gương mặt bà lạnh lùng và vô cảm. Chồng tôi bên cạnh cũng không thể tin vào những gì vừa nghe thấy.
Mẹ chồng tôi tiếp tục với giọng điệu không hề thay đổi: "Tao đã lo cho chúng mày mọi thứ, giờ có chút tiền đã đòi ra riêng. Công lao của tao không đáng giá bằng số tiền đó à?"
Tôi như ngã quỵ, không còn sức lực để đứng vững. Nước mắt tuôn rơi, nhưng tôi không thể thốt lên lời nào. Tất cả những nỗ lực, giấc mơ và niềm tin của tôi đã bị dập tắt bởi một câu nói lạnh lùng. Hóa ra, sự quan tâm của bà chỉ được quy đổi thành tiền, và trong mắt bà, tôi và chồng chỉ là những kẻ ăn bám.
Đêm đó, vợ chồng tôi không thể chợp mắt. Giấc mơ về một mái ấm đã tan biến. Điều đau đớn hơn cả việc mất tiền chính là việc mất đi niềm tin. Đây là một bài học quá đắt giá mà tôi sẽ phải mang theo suốt cuộc đời mình.
- Cách Tối Ưu Hóa Khoản Tiết Kiệm 35 Triệu Mỗi Tháng
- Giá vàng trong nước đạt đỉnh sau một tháng
- Cập nhật lãi suất ngân hàng tháng 7/2025: Kỳ hạn nào mang lại lợi nhuận cao nhất?
- Bi kịch của doanh nhân: Từ triệu phú đến khốn cùng vì cờ bạc
- Chính sách mới về nhà ở xã hội tại TP HCM: Đối tượng nào được ưu tiên?