Chỉ còn vài tháng nữa, tôi sẽ bước vào ngưỡng tuổi 30. Những năm trước, tôi luôn háo hức chờ đón ngày sinh nhật của mình, nhưng năm nay lại khác. Tôi cảm thấy lo lắng khi nghĩ về con số 30, vì dường như thứ duy nhất tôi có chỉ là tuổi tác, còn lại thì chẳng có gì nổi bật.
Chăm chỉ làm việc nhưng vẫn cảm thấy thua kém
Hầu hết bạn bè và những người xung quanh tôi ở độ tuổi này đã bắt đầu ổn định cuộc sống. Họ đã lập gia đình, một số người đang chuẩn bị mua nhà, trong khi những người khác vẫn ở thuê nhưng đã có kế hoạch mua ô tô. Thỉnh thoảng, họ chia sẻ những bức ảnh lái xe đi du lịch khắp nơi, hoặc check-in tại những khách sạn sang trọng.
Ảnh minh hoạ
Còn tôi, cuộc sống lại khác. Tôi vẫn sống trong một căn phòng trọ chỉ rộng 20m2, nơi mà mọi thứ đều chật chội, từ chỗ ngủ đến khu vực nấu nướng. Với mức thu nhập chưa đến 17 triệu đồng mỗi tháng, tôi không thể đủ tiền để thuê một căn chung cư như bạn bè.
Tôi cũng không có ô tô, và dĩ nhiên, chưa có bằng lái vì không đủ khả năng tài chính để học. Phương tiện di chuyển của tôi vẫn là chiếc xe máy cũ kỹ đã hơn 20 năm tuổi, gắn bó từ thời còn học mẫu giáo.
Trong bối cảnh như vậy, những buổi gặp gỡ bạn bè trở thành một cuộc thi ngầm về thành tựu vật chất. Ai cũng khoe về căn hộ mới mua, chiếc ô tô mới tậu hay chuyến du lịch châu Âu vừa qua. Mỗi câu chuyện như một nhát dao khứa vào lòng tôi, gieo vào đó những hạt mầm của sự tự ti và mặc cảm.
“Tại sao mình cố gắng mãi mà vẫn không bằng ai?” Câu hỏi ấy cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí tôi. Tôi làm việc chăm chỉ, luôn cố gắng hoàn thành tốt công việc, thậm chí còn nhận thêm việc làm ngoài giờ. Nhưng dường như mọi nỗ lực vẫn không đủ để tôi theo kịp những gì mà bạn bè đã đạt được.
Những đêm dài trằn trọc, tôi lướt mạng xã hội, xem những bức ảnh lung linh về cuộc sống “trong mơ” của bạn bè. Tất cả như một thước phim chậm rãi chiếu lại, khắc sâu vào tâm trí tôi sự thua kém và bất lực. Tôi bắt đầu cảm thấy cuộc sống của mình thật tẻ nhạt và vô nghĩa. Tôi so sánh từng chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống của mình với người khác, từ chiếc điện thoại đang dùng, bộ quần áo đang mặc, đến những quán cà phê tôi thường ghé. Mọi thứ đều trở nên “kém cỏi” hơn khi đặt cạnh những hình ảnh hoàn hảo mà tôi thấy trên mạng xã hội.
Ảnh minh hoạ
Tôi dần khép mình lại, ngại giao tiếp với bạn bè, và cảm thấy lạc lõng ngay trong những cuộc gặp gỡ với những người thân quen. Gần đây, Hà Nội mưa nhiều. Vào một buổi tối mưa tầm tã, tôi ngồi một mình trong quán cà phê, nhìn dòng người vội vã ngoài kia, tôi bất chợt nhớ lại những ngày tháng sinh viên khó khăn nhưng đầy ắp tiếng cười. Lúc đó, chẳng ai có nhà lầu xe hơi, nhưng tất cả đều vui vẻ chia sẻ những gói mì tôm, những buổi đi chơi bằng xe đạp, và những đêm thức trắng ôn thi. Trong sự thiếu thốn vật chất, chúng tôi vẫn tìm thấy niềm vui và sự gắn kết.
Tôi bất giác đặt câu hỏi: Tại sao ngày đó không bằng bây giờ mà mình vẫn hạnh phúc nhỉ? Nếu vấn đề là tiền bạc, thì hồi đó làm sao mình vô tư sống và cười vui vậy được?
Thiếu thốn vật chất không đáng sợ bằng việc tự hạ thấp bản thân
Đó chính là câu trả lời tôi đã tìm được. Thực ra, chẳng ai coi thường tôi, chỉ có tôi tự coi thường chính mình. Cũng chẳng có ai ép tôi phải so sánh tôi với họ, chỉ là tôi cứ tự làm điều đó trong vô thức, để rồi mặc cảm tự ti và dần tách mình ra khỏi những nhóm bạn đã từng rất thân thiết.
Ảnh minh hoạ
Trong khoảnh khắc ngồi một mình ở quán cà phê vào buổi tối mưa rào hôm ấy, cuộc trò chuyện tình cờ với bác chủ quán càng giúp tôi thêm phần “sáng dạ”. Bác nói rằng những gì chúng ta thấy trên mạng xã hội chỉ là một phần nhỏ được tô vẽ kỹ lưỡng trong cuộc sống của người khác. Mỗi người có một xuất phát điểm, một con đường và những mục tiêu riêng. Việc dùng thước đo của người khác để đo cuộc đời mình là một sai lầm. Điều quan trọng không phải là bạn có bao nhiêu của cải vật chất, mà là bạn có sống một cuộc đời ý nghĩa và hạnh phúc với những gì mình đang có hay không.
Bác bảo năm nay bác đã 56 tuổi, và cách đây 10 năm, bác vẫn còn vật lộn với những khoản nợ. Chỉ đến khi mở quán cà phê này, tập trung dồn toàn lực vào đó, cuộc sống của bác và gia đình mới dần khá hơn.
Từng lời bác tâm sự giống như những tiếng chuông thức tỉnh, giúp tôi nhận ra bấy lâu nay mình đã quá mải mê nhìn vào cuộc sống của người khác mà quên mất giá trị thực tại của bản thân. Tôi đã để những so sánh vật chất che mờ đi những điều tốt đẹp mà mình đang có. Rõ ràng, tôi có công việc với thu nhập ổn định, tôi có thể tự lo cho cuộc sống của bản thân, tôi cũng có chút tiền tiết kiệm.
Tôi đã luôn cố gắng nhưng lại chưa từng dành cho chính mình một lời khen, một lời ghi nhận. Cuối cùng, tôi hiểu rằng, thứ khiến chúng ta thực sự khổ không phải là thiếu thốn tiền bạc, mà là sự dày vò của việc luôn so sánh mình với người khác. Hạnh phúc thực sự đến từ việc bạn ngừng so sánh và học cách trân trọng cuộc sống của chính mình.
- Chứng khoán phái sinh tuần 24-28/03/2025: Thị trường đang tiềm ẩn nhiều rủi ro
- Giá vàng nhẫn và vàng miếng tăng mạnh vào sáng 22/4, lập kỷ lục mới
- Cụ ông mang 2 thỏi vàng đến ngân hàng, kho báu 100kg vàng bị phát hiện
- Cập nhật thị trường chứng khoán ngày 22/04/2025: Phân tích 10 cổ phiếu tiềm năng
- Người phụ nữ nhận 105 tỷ đồng từ tài khoản lạ và câu chuyện cảm động phía sau