Họp lớp thường là dịp để mọi người gặp gỡ, ôn lại những kỷ niệm đẹp của thời học sinh. Tuy nhiên, khi trưởng thành, nhiều người lại cảm thấy ngại ngùng khi tham gia, bởi không khí của những buổi họp lớp đã thay đổi rất nhiều. Thay vì những giây phút vui vẻ, nó đôi khi trở thành nơi để so sánh và đánh giá nhau.
Gần đây, tôi đã tham gia một buổi họp lớp cấp ba mà tôi tưởng rằng sẽ rất thú vị, nhưng cuối cùng lại ra về với tâm trạng nặng nề.
Vào ngày họp lớp, lớp trưởng đã gửi tin nhắn trong nhóm: “Tối thứ bảy họp lớp, ai đi thì xác nhận nhé.” Một số bạn đã hỏi liệu có thể dẫn theo con cái không, và lớp trưởng đã trả lời: “Ai muốn thì cứ mang theo.”
Tôi nghĩ rằng việc đưa vợ và con trai 4 tuổi đi cùng là điều bình thường. Nhưng khi đến nơi, tôi nhận ra mình là người duy nhất có gia đình đi cùng. Tất cả mọi người đều đến một mình, không ai dẫn theo người thân.
Khi vừa ngồi xuống, một người bạn tên Minh đã cười và nói: “Ông chăm con ghê ha, đi họp lớp mà cũng không rời được.” Tôi chỉ đáp lại: “Cuối tuần thì tranh thủ cho con đi chơi luôn.”
Chưa đầy 10 phút sau, một bạn nữ tên Lan đã thì thầm nhưng đủ để mọi người nghe thấy: “Mang vợ con đi họp lớp, thấy hơi kỳ kỳ. Không khí nó khác hẳn luôn.”
Một bạn nữ khác cũng đồng tình: “Đúng rồi, họp lớp là để bạn bè trò chuyện thoải mái chứ không phải buổi dã ngoại.”
Tôi nghe thấy nhưng cố gắng làm ngơ. Bữa ăn kết thúc nhanh chóng, chỉ trong hơn một tiếng. Vợ tôi cũng cảm thấy lạc lõng nhưng vẫn cố gắng tỏ ra vui vẻ. Chúng tôi chào mọi người và ra về trong im lặng.
Ảnh minh họa
Chưa đầy một tiếng sau, nhóm chat lớp bắt đầu sôi nổi với những tin nhắn từ các bạn nữ vừa tham gia họp lớp:
– “Họp lớp mà mang vợ con theo, thiếu tinh tế ghê!”
– “Tưởng chỉ có mấy ông thích thể hiện, ai dè giờ tới cả việc ‘khoe’ gia đình nữa.”
– “Đi như thế mất cả không khí bạn bè cũ.”
Tôi cảm thấy tức giận khi đọc những dòng tin nhắn đó. Lớp trưởng thì im lặng, không ai bênh vực tôi. Tôi đã nhắn lại: “Nếu hôm đó không được đưa gia đình theo, đáng lẽ nên nói rõ. Còn đã đồng ý rồi thì mong mọi người tôn trọng nhau. Tôi không khoe khoang gì cả, chỉ nghĩ họp lớp là dịp thân tình.”
Ngay lập tức, Lan đã phản hồi: “Thân tình thì nên hiểu ý nhau. Ai cũng mang vợ con tới, thì khác gì họp mặt gia đình đa thế hệ?”
Một số người im lặng, một số khác cũng đồng tình. Tôi cảm thấy bực bội và quyết định rời nhóm ngay trong đêm. Vợ tôi nhìn tôi và chỉ nhẹ nhàng nói: “Thôi anh, nếu người ta không thật lòng vui, thì mình đến cũng chẳng để làm gì.”
Từ câu chuyện này, tôi nhận ra một bài học quan trọng: Giá trị của một con người không nằm ở những gì họ thể hiện trong bữa tiệc, mà ở cách họ sống và trân trọng những người xung quanh. Có những người không cần phải khoe khoang thành công, chỉ cần nhìn vào cách họ yêu thương gia đình là đủ hiểu. Tài sản quý giá nhất của một người không phải là chiếc xe hay chức danh, mà chính là những người thân yêu bên cạnh họ mỗi ngày.
- Giá vàng nhẫn đạt đỉnh mới, gần chạm 94 triệu đồng/lượng
- Câu chuyện về 19 chiếc nhẫn vàng và cuốn sổ đỏ của một gia đình Hà Nội: Bí quyết tiết kiệm từ thu nhập 25-30 triệu/tháng
- Vụ kiện hy hữu: Cho vay 5 triệu, 25 năm sau đòi lại 5 tỷ
- Giải thưởng HR Excellence 2025: Vinh danh những nỗ lực trong Đào tạo và Phát triển Nhân lực
- Cốc matcha latte 50k: Hành trình đến 2 tỷ đồng