Nhìn lại quãng thời gian đầu đời đi làm, tôi không khỏi cảm thấy thương cho chính mình. Khi ấy, lương tháng chỉ vỏn vẹn 7 triệu, nhưng thực tế chỉ nhận được hơn 6 triệu. Mỗi ngày đi làm, tôi phải đối mặt với áp lực từ sếp và công việc, có lúc cảm thấy mệt mỏi đến mức phải trốn vào nhà vệ sinh để khóc. Cuộc sống thật sự không dễ dàng chút nào.

Khó khăn trong việc chăm sóc bản thân

Với mức lương 6 triệu ở thành phố lớn, tôi chỉ đủ để tồn tại, chứ không thể gọi là sống thực sự. Tiền thuê nhà, chi phí ăn uống, đi lại và những khoản phát sinh khác khiến tôi phải tính toán từng đồng. Đến việc mua một mớ rau hay miếng thịt cũng phải cân nhắc, vì ngân sách cho ba bữa ăn mỗi ngày chỉ tối đa 90 nghìn đồng.

Lương thấp, nhưng tôi vẫn có quyền chăm sóc bản thân - Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Ngày qua ngày, tôi phải cân nhắc từng khoản chi nhỏ nhất, cộng thêm áp lực từ công việc và bạn bè đồng trang lứa, khiến tôi cảm thấy kiệt sức chỉ sau một năm đi làm. Tôi thường mơ ước được đi du lịch biển, hay đơn giản là được chăm sóc bản thân tại spa, nhưng tất cả chỉ là những giấc mơ xa vời. Khi không có tiền, tôi không thể nghĩ đến việc “chữa lành” cho bản thân.

Nếu tôi chi tiền cho một chuyến đi, tôi sẽ không còn đủ tiền cho những nhu cầu cơ bản như ăn uống hay thuê nhà. Cảm giác này thật nặng nề, không chỉ là tiếc tiền mà còn là nỗi lo sợ thường trực: Nếu tôi tiêu tiền cho việc chăm sóc bản thân, tôi sẽ phải đánh đổi những nhu cầu thiết yếu hàng ngày.

Việc nghỉ ngơi và tái tạo năng lượng trở thành một điều xa xỉ, một đặc quyền mà tôi không thể với tới. Trong đầu tôi luôn vang lên câu hỏi: “Nếu còn khó khăn trong việc nuôi sống bản thân, thì làm sao có thể nghĩ đến việc chữa lành?”.

Hai từ “chữa lành” trong hoàn cảnh của tôi lúc đó không còn mang ý nghĩa tích cực, mà chỉ là một lời nhắc nhở tàn nhẫn về những gánh nặng tài chính.

Nhận ra giá trị của bản thân

Cảm giác không có quyền “chữa lành” đã theo tôi suốt một thời gian dài, cho đến khi tôi nhận ra rằng nếu tiếp tục sống trong sự tự ti và áp lực, tôi sẽ không thể thở nổi. Tôi bắt đầu tìm kiếm những niềm vui nhỏ, những hoạt động không tốn kém nhưng vẫn mang lại sự bình yên cho tâm hồn.

Sáng sớm, tôi dậy sớm hơn để đi bộ ra công viên gần nhà, hít thở không khí trong lành, rồi về nhà tự nấu ăn mang đi làm. Buổi tối, thay vì lướt mạng xã hội, tôi dành thời gian học thiền qua những video miễn phí trên mạng. Tôi cũng bắt đầu viết nhật ký, ghi lại những suy nghĩ và cảm xúc của mình, giúp tôi nhìn nhận vấn đề một cách khách quan hơn.

Lương thấp, nhưng tôi vẫn có quyền chăm sóc bản thân - Ảnh 2.

Tôi cũng học cách trò chuyện nhiều hơn với những người bạn thân, những người thực sự hiểu và lắng nghe tôi mà không phán xét. Những buổi trò chuyện bên ly trà đá đã giúp tôi cảm thấy được thấu hiểu và không còn cô đơn.

Điều quan trọng nhất là tôi học cách không phán xét bản thân. Mức lương 7 triệu ở tuổi 22-23 không phải là thất bại, mà là một khởi đầu. Những mệt mỏi và áp lực là một phần của quá trình trưởng thành, giúp tôi trở nên mạnh mẽ hơn.

Và “chữa lành” không phải là một đích đến hào nhoáng, mà là một quá trình liên tục, bắt đầu từ những điều nhỏ bé nhất. Dù không có tiền để đi du lịch hay mua sắm, tôi vẫn có thể tìm thấy bình yên trong những góc nhỏ của cuộc sống, trong những hoạt động không tốn kém. Từ đó, tôi nhận ra rằng mình hoàn toàn có quyền “chữa lành”, chỉ cần tìm ra cách riêng của mình, một cách bền vững và chân thật hơn.

TIN TỨC MỚI 

.
.
.
.