Chị Trương, một cư dân tại tỉnh Chiết Giang (Trung Quốc), đã đặt niềm tin vào việc mua bảo hiểm nhân thọ cho hai con với hy vọng vừa tiết kiệm vừa bảo vệ tài chính cho gia đình. Nhân viên tư vấn đã khẳng định rằng sản phẩm này không chỉ có bảo hiểm mà còn tích lũy tài chính, chỉ cần đóng đủ 10 năm là có thể rút tiền kèm theo lợi nhuận để phục vụ cho việc học hành của con cái sau này.

Tin tưởng vào lời hứa đó, từ năm 2011, chị Trương đã đều đặn đóng phí cho hai hợp đồng bảo hiểm với tổng số tiền hàng năm lên tới hơn 23.000 NDT (khoảng 83 triệu đồng). Đến năm 2021, tổng số tiền chị đã đóng lên tới hơn 230.000 NDT (xấp xỉ 1 tỷ đồng), với hy vọng sẽ đến ngày được “thu hoạch thành quả” từ khoản đầu tư này.

Tuy nhiên, thực tế lại khiến chị cảm thấy choáng váng.

Khi gia đình gặp khó khăn về tài chính, chị Trương quyết định làm thủ tục rút bảo hiểm, tin rằng sau 10 năm đóng phí đều đặn, chị có quyền nhận lại cả gốc lẫn lãi. Nhưng phản hồi từ công ty bảo hiểm khiến chị sững sờ: hợp đồng có thời hạn lên tới 75 năm, và chị phải đợi đến năm 2086 mới có thể rút toàn bộ số tiền đã tích lũy!

“Khi nghe tin này, tôi cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh. Tôi không nhớ có ai từng đề cập đến con số 75 năm cả. Khi mua bảo hiểm, nhân viên chỉ nói rằng đóng 10 năm là có thể rút được,” chị Trương chia sẻ.

Chị cho biết, hợp đồng bảo hiểm không được giao ngay khi ký kết mà phải đến ba năm sau chị mới nhận được. Khi cầm hợp đồng trên tay, những điều khoản dài dòng và nhiều thuật ngữ chuyên môn khiến chị khó hiểu. Đặc biệt, dòng chữ “thời hạn hợp đồng: 75 năm” lại là điều chị chưa từng nghe qua.

Đóng 1 tỷ tiền bảo hiểm suốt 10 năm, đến hạn rút tiền thì nhân viên thông báo: Chị phải đợi 65 năm nữa- Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Khi làm việc với công ty bảo hiểm, chị Trương mong muốn được hoàn trả đầy đủ số tiền đã đóng. Tuy nhiên, công ty cho biết chỉ có thể hoàn trả dựa trên “giá trị tiền mặt” của hợp đồng, chứ không phải số tiền chị đã nộp.

“Công ty nói rằng sau khi ký hợp đồng, họ đã gọi điện xác nhận với tôi rằng tôi hiểu rõ quyền lợi và nghĩa vụ. Còn nếu tôi cho rằng nhân viên tư vấn sai, thì phải có bằng chứng cụ thể như ghi âm, tin nhắn… Tôi không có gì cả, vì năm đó tôi đã hoàn toàn tin tưởng,” chị Trương thở dài.

Sau nhiều lần thương lượng, công ty đề nghị hỗ trợ nhân đạo số tiền 156.000 NDT (khoảng 546 triệu đồng) cộng với khoản cổ tức 70.000 NDT (khoảng 251 triệu đồng) mà chị đã nhận trong những năm qua, tổng cộng khoảng 226.000 NDT (xấp xỉ 799 triệu đồng). Tuy nhiên, con số này vẫn thấp hơn tổng mức phí chị đã đóng trong suốt 10 năm, và chị cảm thấy điều này thật không công bằng.

Luật sư nói gì?

Trao đổi với báo chí, luật sư Hồ Đình Mai, thành viên Ủy ban Luật bảo hiểm, cho biết trong các hợp đồng bảo hiểm có chia cổ tức, việc rút tiền giữa chừng thường khiến người mua bị mất từ 50% đến 70% giá trị phí đã đóng.

“Công ty sẽ tính toán theo ‘giá trị tiền mặt’ của hợp đồng, tức là số tiền còn lại sau khi trừ đi các chi phí quản lý, hoa hồng, thuế phí,… Giá trị này thường rất thấp trong 10 năm đầu. Đây là điều khoản phổ biến, đã ghi rõ trong hợp đồng,” luật sư Mai cho biết thêm.

Về việc khách hàng cho rằng bị tư vấn sai, luật sư nhấn mạnh: “Cần có bằng chứng rõ ràng. Nếu chỉ dựa vào lời kể, tòa án hoặc cơ quan bảo hiểm rất khó đứng về phía người mua.”

Câu chuyện của chị Trương không phải là trường hợp cá biệt. Trong những năm gần đây, khi người dân ngày càng quan tâm đến bảo hiểm như một kênh đầu tư – tiết kiệm, thì cũng có nhiều tranh cãi về hợp đồng mập mờ và tư vấn thiếu minh bạch.

Các chuyên gia khuyên rằng:

– Đọc kỹ hợp đồng trước khi ký, đặc biệt là các điều khoản về thời hạn bảo hiểm, quyền lợi rút tiền, giá trị hoàn lại nếu hủy giữa chừng.

– Ghi âm quá trình tư vấn, nhất là khi nhân viên đưa ra cam kết “miệng” về lãi suất, thời gian đáo hạn, hay quyền lợi cụ thể.

– Tìm hiểu thêm thông tin độc lập từ các nguồn chính thống hoặc nhờ người có chuyên môn giải thích trước khi ra quyết định.

– Không nên mua bảo hiểm chỉ vì “ai đó quen biết nói tốt”, mà phải thực sự hiểu rõ mình đang chi tiền cho điều gì.

Theo Toutiao

TIN TỨC MỚI 

.
.
.
.