Câu chuyện của một cụ bà 69 tuổi sống tại Vũ Hán, Trung Quốc, đã thu hút sự chú ý của nhiều người khi bà chia sẻ tâm tư của mình trên một nền tảng mạng xã hội.
***
Tôi là Jiang Xiumei, một giáo viên tiểu học đã nghỉ hưu sau 40 năm cống hiến cho sự nghiệp giáo dục. Trong suốt thời gian đó, tôi đã chứng kiến nhiều thế hệ học sinh trưởng thành và thành công. Dù các em đã lớn và làm việc ở khắp nơi, nhưng mỗi dịp lễ Tết, chúng vẫn trở về thăm tôi. Đó là niềm tự hào lớn nhất trong cuộc đời tôi.
Con trai tôi, Giang Minh, đã lập gia đình và có hai con nhỏ. Con dâu tôi, Lưu Hồng Hà, làm việc trong ngành công chức. Vào mùa đông năm ngoái, tôi đã quyết định chuyển từ ngôi nhà cũ ở ngoại ô về sống cùng gia đình con trai, và cuộc sống của tôi đã có nhiều thay đổi tích cực.
Con dâu tôi thường dậy sớm để chuẩn bị bữa ăn cho tôi, từ cháo kê đến những món ăn tôi yêu thích. Mỗi tối, con trai tôi lại cùng tôi đi dạo trong công viên, khuyến khích tôi tham gia các hoạt động thể dục như khiêu vũ và yoga để giữ gìn sức khỏe. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc khi được chăm sóc và yêu thương như vậy.
Lương hưu của tôi khoảng 18 triệu đồng mỗi tháng, đủ để trang trải cuộc sống hàng ngày. Tôi thường chia sẻ một phần với con cái để hỗ trợ họ, và số còn lại tôi để dành cho những lúc cần thiết hoặc để thưởng cho các cháu.
Dù cuộc sống có vẻ êm đềm, nhưng tôi lại cảm thấy bức bối và ngột ngạt. Tôi nhớ ngôi nhà nhỏ ở quê, nơi có tiếng chuông gió, mùi lúa chín và những kỷ niệm gắn bó với cuộc sống giản dị. Tôi từng làm thêm nghề may vá để nuôi con ăn học, và những âm thanh quen thuộc đó luôn vang vọng trong tâm trí tôi.
Quyết định trở về quê hương
Có lẽ do không quen với nhịp sống ở thành phố, tôi thường cảm thấy mệt mỏi và buồn bực. Tôi đã nhiều lần bày tỏ ý định trở về quê, nhưng con trai và con dâu đều phản đối, lo lắng cho sức khỏe của tôi khi sống một mình.
Tuy nhiên, tôi đã quyết định trở về quê. Một đêm, khi các con đã ngủ, tôi lặng lẽ thu dọn hành lý và lên xe về quê. Tôi chỉ mang theo những thứ cần thiết và một bức ảnh gia đình. Tôi không phải không yêu thương con cái, mà chỉ đơn giản là muốn tìm lại chính mình.
Trước khi đi, tôi để lại một bức thư ngắn cho các con, nói rằng tôi chỉ muốn sống một mình và sẽ trở lại thăm chúng sau. Đây là lần đầu tiên trong 70 năm qua tôi có quyết định táo bạo như vậy. Tôi cảm thấy lo lắng nhưng cũng rất phấn khích.
Khi tôi về đến quê, hàng xóm vui mừng chào đón tôi. Chị Vương, người hàng xóm thân thiết, đã hỏi thăm tôi về cuộc sống ở thành phố và những điều đã trải qua. Tôi chia sẻ rằng mặc dù các con rất hiếu thảo, nhưng tôi cảm thấy không thể sống xa quê hương, nơi tôi đã gắn bó cả đời.
Con trai và con dâu đã gọi điện cho tôi liên tục trong ngày đầu tôi về quê, nhưng tôi chỉ nhẹ nhàng nói rằng hãy tôn trọng quyết định của tôi. Dần dần, họ cũng hiểu và chấp nhận mong muốn của tôi.
Những ngày sau đó, tôi đã dùng số tiền tiết kiệm để sửa sang lại nhà cửa, cải tạo vườn rau và mua sắm cây giống. Mỗi chiều, tôi đi chợ mua thực phẩm, và buổi tối, tôi nấu ăn đơn giản và thư giãn với những hoạt động yêu thích. Tôi cảm thấy rất thoải mái khi ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời và trồng thêm hoa để mang lại niềm vui cho cuộc sống.
Chỉ một tuần sau khi tôi về quê, con trai đã đến thăm tôi. Dù có chút tức giận, nhưng khi thấy tôi sống ổn định, con đã yên lòng. Tôi nhẹ nhàng nói với con rằng mỗi người đều có cách sống riêng, và tôi chỉ cần con thỉnh thoảng đưa các cháu về thăm tôi.
Trước khi rời đi, con trai đã kiểm tra lại ngôi nhà để đảm bảo an toàn. Nhìn bóng lưng của con, tôi cảm thấy ấm áp trong lòng, vì con đã học được cách tôn trọng quyết định của tôi.
Theo nguồn tin từ một nền tảng mạng xã hội
- Diễn biến giá vàng hôm nay, 27-3: Tăng vọt rồi giảm mạnh
- Cảnh Giác Trước Chiêu Lừa Đảo Tinh Vi: Nguy Cơ Mất Tiền Trong Tài Khoản Ngân Hàng
- Cổ phiếu SHB bật tăng hơn 5%, khối ngoại mua ròng hơn 22 triệu cp
- Cập nhật Thị Trường Chứng Quyền Ngày 03/06/2025: Xu Hướng Bán Ròng Của Khối Ngoại
- Người phụ nữ nhận 725 triệu đồng chuyển khoản nhầm: Cảnh báo từ ngân hàng về rủi ro pháp lý